Thứ Hai, 8 tháng 8, 2016
Ý NGHĨA TỊNH ĐỘ
DẪN NHẬP
Câu chuyện: 70 năm cuộc đời.
1. Phật A DI ĐÀ được PHẬT BỔN SƯ giới thiệu trong kinh A DI ĐÀ,QUÁN VÔ LƯỢNG THỌ và VÔ LƯỢNG THỌ
A di đà có ba nghĩa: vô lượng quang – vô lượng thọ - vô lượng công đức
2. Qua lăng kính thực tập,nổ lực công phu,chứ không sẳn có một cảnh giới cho ta đến ở.Ví dụ: Singapore là một nước văn minh nhưng con người phải kiến tạo..
3. Lời đức phật nói là chắc thật” tướng lưỡi rộng dài nghĩa là quảng trường thiệt tướng biến phú tam thiên đại thiên thế giới” chân thật ngữ,đại địa rúng động..
CHÁNH ĐỀ
1. Sách THIẾT LẬP TỊNH ĐỘ
“Hữu độ tức phi tịnh
Ngôn thiên hà sở vi
Phật thuyết ngôn vô ngã
Thiền sư vấn thụy thùy”
- Phật nói cõi tịnh độ: “Nhân dân trong cõi nước đó buổi sáng họ đi lượm hoa rơi,đi tha phương rồi đi cúng dường mười phương chư phật xong rồi quờn đáo bổn độ tức là trở về quốc độ ăn trưa vẫn kịp”Là một thế giới tương đối,các pháp do tâm tạo ta phải chuyển hóa tâm của mình vì thế nếu nói ra ngôn ngữ thì sẻ bị kẹt.. Vd: TXNQ cách đây 20 năm từ không thành có là do tâm.Kinh PC:
Trong các pháp tâm làm chủ tâm dẫn đầu
Nếu với ý ô nhiễm
Nói lên hay hành động
Khổ não bước theo sau
Như bánh xe theo chưn vật kéo
Trong các pháp tâm làm chủ tâm dẫn đầu
Nếu với ý thanh tịnh
Nói lên hay hành động
An lạc bước theo sau
Như bóng không rời hình” (PC Kinh)
Hoặc:
Nhược nhơn dục liễu tri
Tam thế nhất thiết phật
Ưng quán pháp giới tánh,
Nhất thiết do tâm tạo. (Hoa Nghiêm Kinh)
2. Tịnh độ được xây dựng từ trong tâm_ không phải một thế giới mong ước đợi chờ. Tâm như họa sư,năng họa nhất thiết hình tượng..kinh HN
3. ”Nhân dân nước đó hoàn toàn không có sự khổ”- Không có một quốc độ nào mà không có sự khổ,là tg của không tưởng: Khổ - Sướng. Được – Mất. Hơn – Thua. Ngày – Đêm.Ngu - mất ngũ. Ngon - Dở ... Phạm trù tương đối.Câu chuyện TRẠNG QUỲNH
4. ĐỊA NGỤC làm năm ý: bất lạc,khả yếm,khổ khí,khổ cụ,hữu và vô…
“Về địa ngục do tâm mình làm quấy _Về thiên đường tâm ấy tạo nên”¬_Chúng ta từng ở địa ngục do stress vd diễn viên HQ tự tử…
-Tịnh độ mất dù đang ở trong chùa.vd ông mất búa… tâm an tịnh thì cảnh vật đều an tịnh và ngược lại..
Phật dạy: “nhất thiết do tâm tạo hay tất cả chúng sanh đều có phật tánh” Mật tông Tây Tạng” án ma ni bát di hồng” lục tự đại bi chơn ngôn” viên ngọc sáng trong hoa sen” phương tây” thượng đế ở trong lòng tôi” VN ”phật đang ở trong trái tim ta” thân là hoa sen,phật tánh..“Hoa nở thấy phật tánh linh”…. Phật tánh của mình,làm thiện nói thiện lúc đó phật tánh xuất hiện,hoa là rác.. tịnh độ uế độ do tâm….
- Pháp ngài nói là nan tín..tâm,tạo thiên đường địa ngục..
- Phật là toàn giác, ta phần giác..chánh niệm sẻ an lạc Hiện tại có tịnh độ thì ngày mai có tịnh độ.
-Tâm phát triển ngũ căn ngũ lực. …Câu chuyện: ngày mai ăn khỏi trả tiền… chết đợi vang sanh là ngày mai ăn khỏi trả tiền. Sen từ bùn- khổ đau rồi giác ngộ.
- Ta sống thế giới ngũ trược ác thế.
- Kiếp trược:khoảng tg 10 năm 20. Ngắn dài gọi là trung,thượng,đại kiếp
- Kiến trược( tà kiến,kiến thủ kiến ,giới cấm thủ,thân kiến,biên kiến)
- Phiền não trược… tham sân si làm vẫn đục,thất chủng ngã mạn
- Chúng sanh trược…. bất hiếu,ganh tỵ,phân giai cấp bốc lột,làm khổ nhau,ko giũ giới
- Mạng trược….“sinh ra rồi lớn rồi già, rồi đau rồi chết lìa qua một đời,rồi theo nghiệp luân hồi trở lại,cũng sanh thân cũng phải tấn tuồng” là sự đị vòng,chúng sanh tìm ngũ dục danh lợi
Trược là dơ là không thật,không ổn định,vô thường,kiếp trược gọi là thế gian..TQ gọi thiên lưu như một dòng nước…như “vân cẩu toan chi trường mông trạch” ảo ảnh.
-AĐ nghèo phật và 1250 vị alahan thiết lập tịnh độ được.. bước chân nở hoa sen. VN tốt hơn AĐ mai này die thì đã có “ án ma ni bát di hồng” …A di đà đưa tay đón nhưng ta chưa muốn về…
- Tâm đi hoang…sắc tài danh lợi.. “vĩnh vi lãng đãng phong trân khách, nhật viễn tha hương vạn lý trình”..Ai rồi cũng tuổi con trâu cả! muốn về td nhưng thói quen không bỏ..
KẾT LUẬN
“ NAM MÔ PHÁP GIỚI TẠNG THÂN A DI ĐÀ PHẬT” chất liệu cuộc sống là những bài pháp..” ta thấy bầu trời ….. thấy thương đời sao qua mong manh” Khổ đau hp đều do mình tạo… …”Thiên hạ đua nhau nói khổ vui. …Thà rằng đừng khổ cũng đừng vui” …hai câu kết là không tưởng, ba phải. ..cuộc sống nước mắt- nụ cười… có khổ..vui…Ví dụ: Ăn cắp bị khảo tra…tâm tham che mờ không sợ bị bắt. tâm an lạc cảnh an lạc và ngược lại…Vạn vật vô thường thấy tứ diệu đế thấy pháp âm vi diệu.
-Lời nói ý niệm thay đổi để có tịnh độ. Kinh BÁCH DỤ.(nhà cháy mất con) là kiến thủ. Phật nói“thậm nan chi sự khó tin khó hiểu”chúng sanh tạo tịnh độ,có phật tánh.. thực hành TÍN,NGUYỆN và HẠNH.. ước mơ thành sự thật, Vô lượng quang,vô lượng thọ và vô lượng công đức Đức phật lấy pháp giới này làm thân. biến không gian bất tịnh thành chỗ thanh tịnh.Vậy tịnh độ do chúng ta tạo,a di đà là tâm chúng ta tạo.
MÙA XUÂN VÀ NỤ CƯỜI
I.DẪN NHẬP
- Thiên hạ tứ thời xuân tại thủ…nghĩ về mùa xuân nhiều ý niệm..tình xuân... đừng nói hồi xuân.. rắc rối!_ _Nam mô đương lai hạ sanh di lặc tôn Phật… sáu chú lục tặc,bụng to… hạnh xã..
-Nụ cười ông địa….
II. CHÁNH ĐỀ
“Đức di lặc ngồi trơ bụng đá
Mặc bụi trần bám đã rồi rơi
Từ bi ngài hiện một nụ cười
Dững dung như một nụ cười vô duyên”
“Đại đỗ năng dung
Dung thế gian nan dung chi sự
Hàm nhan vi tiếu
Tiếu thế gian nan tiếu chi nhân”
-Đức Di Lặc thể hiện nụ cười bố thí_Gồm tài thí pháp thí và vô úy thí… ví dụ. cười với chó cưng.. một bác sĩ tâm lý _ Quan thế âm là hình ảnh của sự bố thí vô úy.. có người hà tiện nụ cười…
- Mùa xuân khoe áo mới… phong bì lì xì đỏ…bánh mứt dù nóng nhưng là tượng trưng _ Không quét nhà và không đánh trẻ con…
- Chùa không thể thiếu nụ cười… nụ cười đích thực như di lặc phật tử vui _ Hoa tàn rụng,nhưng theo cách nhìn của MÃN GIÁC THIỀN SƯ
“Xuân đáo bách hoa lạc
Xuân khứ bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”
-Thiền sư nói tự nhiên:” Xuân đến trăm hoa nở_Xuân đi trăm hòa rụng”. hoa rụng nở tự nhiên và ta cũng vậy” Trước mắt việc đi mãi_Trên đầu già đến rồi”.
- Xuân đáo bách hoa khai _ Hoàn oanh đề liễu thượng”.. xuân đến 100 hoa nở và chim đậu và hát là chuyện bình thường.. không chờ mùa xuân..không buồn xuân đi để đón mùa hè và ngán mùa đông….
- Chúng sanh thấy thời gian qua nhanh nhưng Thiền sự thì bình thường và được mất vẫn tự tại như hoa nở rồi lại tàn tâm không đau khổ như chúng ta…
- Chúng sanh tiếc lưu luyến về vật chất khi mất đi.. Thiền sư thì không và thấy cái chơn thường trong cái vô thường..
“Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận_Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”.
-(Dù cho mùa xuân vạn vật có qua đi theo luật vô thường Dù tất cả mọi người chiệu sanh lão bịnh tử thôi thúc. Nhưng hình ảnh một cành mai trong đêm tối… Dù cho thân xác của TS bị tàn theo năm tháng nhưng con người thật của thiền sư không bị chi phối theo vạn vật. Chơn thân của TS không bị luật vô thường chi phối,chơn thân bất diệt trước định luật vô thường. TS đã dựng lên một tượng đài nghệ thuật nhân văn cao nhất. TS ngộ ra con người thật_ một cành mai trong đêm tối dù mùa xuân có qua đi…TS đã đạt đến sự tự tại vô ngại)
-Không sợ hoa rụng vì hoa tàn ta mới thấy cái chơn thường trong sự vô thường. chất lượng cuộc sống phải có sự thay đổi,hoán chuyển.Có khổ đau mới có hạnh phúc là phạm trù của tương đối..
-Chúng ta phải hoan hỷ tìm mùa xuân:
Câu chuyện: Con gà của DIỆU TỊNH
Gà hỏi mọi người_búp bê_công viên_hoa hướng dương_cây tắc cây hạnh_cành mai cành đào_chim én_du xuân… cúi cùng tan chảy vì gà làm bằng SOCOLA
-Chúng ta giống như gà luôn tìm hạnh phúc bên ngoài,tìm mùa xuân… bói,xin xăm vv. hạnh phúc ở trong ta…
-Ni cô Mai Hoa Ni giống gà SOCOLA sau cùng về thiền thất thấy hoa nở nên ngộ:
“Tận nhật tầm xuân bất kiến xuân
Mang hài đạp biến lãnh đầu vân
Quy lai tiếu niễn mai hoa xú
Xuân tại chi đầu dĩ thập phân”
Trọn buổi tìm xuân xuân chẳng thấy đâu
Giày gai đạp nát đỉnh mây cao
Trở về cười ngất hương mai rộ
Xuân ở đầu cành rõ biết bao
-Mùa xuân có trong tâm mỗi chúng ta,không có ở ngoài. Gặp Datlailama ta cũng sẻ không hạnh phúc _ Kinh Tăng Chi nói,con người đạt được bốn điều sau đây là hạnh phúc
1. Được sở hữu
2. Được tài sản
3. Không nợ nần
4. Không bị chỉ trích
-Hạnh phúc trừu tượng: “cử án tề mi”. Chồng kiếm tiền vợ hưởng thụ_bán quan tài và người mua _ Ngài datlailama nói: “Chúng ta không có nhu cầu có một tài sản nhiều hơn,có một người vợ tốt hơn, một người chồng tốt hơn,một hoàn cảnh tốt hơn mà hãy sống tốt trong hiện tại. Tài sản,vợ chồng,hoàn cảnh sống tốt như vậy là hạnh phúc rồi. ngược lại đòi hỏi tìm cái tốt hơn thì sẻ mất tất cả”. _ Ngài Datlailama nguyện: “Nếu thế giới chúng sanh còn hiện hữu thì tôi nguyện còn mãi mãi giúp đỡ tồn tại và lo lắng hp cho những người đó. Xin được gần gũi,phục vụ,cúng dường giúp đỡ”.Đó là hạnh phúc của ngài…
III.KẾT LUẬN
-Bức tranh hạnh phúc của Nguyễn Du:
“Một nhà chung cha xớm trưa
Gió trăng mát mặt muối dưa chay lòng
Bốn bề bát ngát mênh mông
Triều dâng hôm sớm mây lồng trước sau”
-Tri túc,thừa hưởng tài sản lớn lao mà đất trời cho ta…. Tài sản ấy đủ làm nên một đời sống đầy ý nghĩa của kiếp người ngắn ngủi _ Hạnh phúc là những cái gì có trong tầm tay chứ không phải những cái mà chúng ta đang tìm. Tìm mà để đạt được thì nó sẻ trở thành cái cuối cùng.
-Chuyện kể về cây thông..
Chữ PHÚC người Trung Hoa viết ngược.Đáo nghĩa là đến: Hạnh phúc là có miệng có điền có y. có đầy đủ gọi là hạnh phúc.
-Sống và chấp nhận với thực tại là hp…Chuyện kể về ông già đi bịnh viện khám…
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)