KHỔ ĐAU NHIỀU HƠN HẠNH PHÚC
Một thời Thế Tôn trú ở Sàvatthi,gọi các Tỳ kheo:
Các ông nghĩ thế nào,này các Tỳ kheo,cái gì là nhiều hơn? Nước mắt tuôn chảy do các ông than khóc lúc phải hội ngộ với những gì không ưa,phải chia ly với những gì mình thích,khi lưu chuyển luân hồi trong thời gian dài hay nước trong bốn biển?
Bạch Thế Tôn,theo như lời Thế Tôn dạy,chúng con hiểu rằng,nhiều hơn là nước mắt tuôn chảy do chúng con than khóc lúc phải hội ngộ với những gì không ưa,phải chia ly với những gì mình thích,khi lưu chuyển luân hồi trong thời gian dài chớ không phải nước trong bốn biển.
Lành thay,này các Tỳ kheo,các ông đã hiểu pháp mà ta đã dạy.
(ĐTKVN,Tương Ưng Bộ II,chương 4,phẩm I, Phần Nước mắt)
- Có bi quan lắm không khi nhìn cuộc sống này đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc. Không! Thẳng thắng mà nói cuộc đời này sự thật là như vậy là bởi vì hạnh phúc khó tìm mà lại dể mất còn khổ đau chúng ta cố né tránh mà nó cứ tới hoài. Chúng ta cảm thấy sự vừa ý ít hơn sự bất như ý đến với chúng ta,dù chúng ta ở địa vị nào đi chăng nữa. chúng luôn thương trực và xuất hiện thể như thử thách và trêu ngươi chúng ta vậy.
Ø Đời người tựa như những chuyến xe,ngược xuôi bất tận giữa dòng đời mưu sinh đầy biến động với vô vàn chia ly và hội ngộ,khổ đau và hạnh phúc!
ü Đời có hai chuyến xe nghịch lộ
Người ta diễm phúc được xe hoa
Tôi xe tang nhịp bánh buổi chiều tà
Rồi chết lặng bên mồ không nhang khói
ü Đời là đường sắt dài vô tận
Ta một thế nhân một chuyến tàu
Hết đến ga này ga khác đến
Thì tàu đâu trụ ở ga nao
Tàu nhả khói mờ tàu chuyển bánh
Ga buồn ủ rũ đứng trong sương
Nhưng nào ngăn được nào giam được
Cái kiếp con tàu kiếp bốn phương.( Giác Huệ)
Điều không đáng thì hội ngộ điều mong ước lại chia ly! Đó là đau khổ.
Ø Tuy nhiên,thỉnh thoảng trong cuộc sống ta cũng có những phút giây hạnh phúc có điều phần đông ta không biết tận hưởng hp ấy vì mình đánh mất hiện tại,không biết tri túc.” Biết đủ là người rất giầu” là người hạnh phúc.
Ø Câu chuyện cây thông ở nước ngoài. “ hạnh phúc là cái đích cuối cùng mà con người mong muốn”…
Ø Hạnh phúc chợt ẩn chợt hiện,ở đâu đó trước mặt nhưng không nắm bắt được. đời người chỉ giẫm lên khổ đau mà tìm bóng dáng của hạnh phúc. Câu chuyện con heo con hỏi con heo mẹ hạnh phúc là gì? Mẹ nói là ở sau đuôi. Heo con chụp đuôi hoài không được. mẹ nói đứng lại là con sẻ thấy….
Thực ra hp đang hiện hữu và ngập tràn quanh ta,vì hạnh phúc rất đỗi bình thường sau lung mỗi chúng ta. “ tri túc”… nhưng tại con người quay lung với hp chân thật rất đỗi bình dị trong cuộc sống nên phải chạy ngược chạy xuôi rồi khổ đau. Dừng lại tất cả như heo con không tìm cái đuôi thì ta sẻ thấy hp…
Ø Người phật tử nên bình tâm quan sát để thấy được khổ là bản chất của cuộc đời này. Đây là một tuệ giác lớn để luôn tự chủ tự tại trước đổi thay của cuộc đời..
Ø Mặt khác,nhận thức đúng về sự thật của thân,tâm và thế giới là vô thường. chúng ta sẻ dể dàng cảm thông,hoan hỷ chấp nhận hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc đời. phải biết an trú trong hiện tại,quý những gì mình đang có.
Ø Hạnh phúc sẻ luôn có mặt khi nội tâm an tỉnh,chánh niệm tỉnh giác thường trực ngay bây giờ và tại đây…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét